anhngoc2020
  • Bài viết: 8
  • Gia nhập: 15-02-2020
RỪNG ĐÊM

I
Lặng lẽ rừng đêm
Sao trời run rẩy
Hương không tìm thấy
Em gần anh hơn

Lẽn bẽn. Dịu dàng
Em nhìn không nói
Anh càng dữ dội
Em càng nhẹ êm

Khi rừng sang đêm…

II
Em xa suốt mấy tuần rồi
Cho anh ăn ngủ, đứng ngồi không yên
Mình anh đi giữa rừng đêm
Đâu đây khắc khoải tiếng chim cuối ngày
Nhớ em
Tay nắm trong tay
Tìm em
Rừng lại toả đầy sương trăng

Tác giả: Mai An Nguyễn Anh Tuấn
anhngoc2020
  • Bài viết: 8
  • Gia nhập: 15-02-2020
HƯƠNG HUỆ

Nhớ lại ngày em đi
Anh lặng nhìn qua cửa
Ngoài kia gió mùa về
Phòng anh hoa huệ nở

Bóng vách lay triền miên
Gió không hề mệt mỏi
Anh tìm không thấy em
Căn phòng thêm trống trải

Ánh lửa cứ nghịch đùa
Gió lật từng trang sách
Một mùi hương trinh bạch
Đưa anh về nơi xa

Rồi anh cố lãng quên
Lạnh lùng trong ý nghĩ
Nhưng chợt ngẩng đầu lên
Vẫn mùi hương nhè nhẹ

Chẳng hiểu vì sao nữa
Nhìn đâu cũng thấy em
anhngoc2020
  • Bài viết: 8
  • Gia nhập: 15-02-2020
XA

Em xa có mấy bước đưòng
Mà như thăm thẳm đại dương mịt mù
Ngọn đèn anh thắp trong khuya
Con tàu nhỏ muốn tìm bờ buông neo
Đường xa em có đi theo
Mấy bước chân
Hoá muôn chiều gian lao
anhngoc2020
  • Bài viết: 8
  • Gia nhập: 15-02-2020
NÚI VÀ TRĂNG

Giữa khi mây núi mịt mùng
Em mang đến cả một vùng trăng thanh
Em đi nhẹ nhõm bên anh
Núi im lặng
Trăng hoá thành lời em
Vai em biêng biếc sương đêm
Núi khắc khổ
Hoá dịu hiền bên trăng…

LẠI MỘT MÙA HOA BAN

Anh muốn viết bài thơ hoa ban
Nhưng mùa ban chưa lại
Em đã vội xa…

Một chiều miền Tây
Gió Lào khắc khổ
Những vệt ban rừng nở sớm
Trên sườn núi xanh mờ
Những mỏm đồi trơ trụi

Tây Bắc là đây em
Anh hỏi
Mỗi khi lòng ngơ ngác
Tự bao giờ em đến bên anh
Như rừng ban trắng muốt
Sáng một dải mờ sương
Có phải, trong thung lũng xanh ngập nhớ thương
Đang vẳng lời em nhắn lại :
Hoa ban ơi ! Có chàng trai lần đầu biết hoa ban
Hoa chớ phũ phàng đấy nhé !
Anh đã vui thích và ngỡ ngàng như đứa trẻ
Tìm em qua một sắc hoa rừng

Nhưng không đợi em về
Ngắt cánh ban rừng mộc mạc
Anh đã ra đi…
anhngoc2020
  • Bài viết: 8
  • Gia nhập: 15-02-2020
TRĂNG RỪNG

Trăng lẻn gọn vào phòng
Như thay em đến chậm
Trăng pha sương, chợt thấm
Bao la của một ngày

Nhiều tháng năm đọng lại
Trong nỗi nhớ - vệt trăng
Và trải ra mênh mang
Tựa vòm trời ngập sáng

Vì sao trăng lai láng
Như mắt em khi vui
Để những gì cao rộng
Nhoè ướt giữa khung trời

LẠI MỘT MÙA MƯA TÂY BẮC
Kính tặng tác giả bài thơ Tình yêu và Báo động

Anh trở lại miền Tây giữa mùa mưa
Vẫn những thung sâu, những cung vòng, độ dốc
Nhưng trong dáng núi và sương mù phảng phất
Hiện lên niềm đau xót tới mai sau...

Em có biết suối này chảy về đâu
Anh mong em
Suối vô tình thân thuộc
Anh nhớ em
Sương rừng giăng giá buốt
Mảnh trăng nghiêng thêm lạnh một căn phòng

Anh lên miền Tây trời chẳng còn trong
Mưa bất thần. Lũ về đột ngột
Như nỗi nhớ chẳng hề báo trước
Anh lại thèm đi. Khát gió trăm miền ...

Đừng trách anh mỗi lúc nghĩ về em
Những điều dịu êm hoá thành nóng bỏng
Những người bạn học đường của anh vừa ngã xuống
Chưa được cầm tay cô gái tặng thơ riêng

Dẫu chúng mình kỷ niệm thật thiêng liêng
Em đừng quên những ngôi nhà đổ sụp
Máu đang chảy dọc nẻo đường đói khát
Anh làm thơ như một kẻ vô tình!

Ở nơi kia, những đứa em đang chờ anh
Có bao điều cho người thầy xúc động
Anh đâu thể chỉ sống bằng ước vọng
Giữa những đôi môi, khoé mắt ngây thơ

Trong lặng lẽ của núi rừng trắng bạc
Anh lại thầm da diết một mùa mưa…


NGÔI SAO PHƯƠNG EM

Có một ngôi sao ở phương em
Cứ mỗi sớm khi anh tỉnh giấc
Mở cửa căn phòng lạnh giá hơi sương
Anh lại thấy một ngôi sao không tắt
Như vừa qua thao thức một đêm trường

Sao như mắt em buồn rầu và tinh nghịch
Nhìn qua trời sương lạnh nói chi hoài
Anh thương sao một mình lạnh nhớ ai
Anh vô tình và không hề an ủi
Lạ lùng thay, em chẳng hề giận dỗi
Nhấp nháy vì sao âu yếm muôn lời
Có phải, em nhờ sao nói hộ :
Mỗi sớm mai khi vầng dương chưa ló
Em lại đợi anh ở một phương trời…

LẠNH

Mùa đông sớm nay về
Gió lùa qua kẽ vách
Buốt phủ đầy ngăn sách
Núi lặn mình trong sương

Con suối bỗng ngập ngừng
Như không buồn chảy nữa
Run rẩy từng nét chữ
Trang sách cũng co ro

Nhưng một nơi lạ chưa
Chẳng bao giờ lạnh thấu
Đó là nơi anh giấu
Những nỗi niềm phương xa…


NƠI ANH GẶP EM

Anh gặp em bên một dòng sông
Mùa mưa, nơi thượng nguồn chảy xiết
Đôi bờ cát mấp mô thành suối nước
Quê mới mọc lên trên những nẻo rừng già

Anh gặp em ở nơi em sinh ra
Nơi ngàn năm những khu rừng trầm mặc
Anh gặp em chốn tận cùng Tây Bắc
Đường xuyên qua bao khúc suối, đoạn đèo

Em lớn lên bình dị giữa thung sâu
Cô gái miền Tây - đoá hoa rừng buổi sớm
Anh biết cái thực của màu mây, màu nắng
Buổi em về chải tóc bên dòng sông

Những dải núi đơn sơ, hoang dại, điệp trùng
Từ thuở chưa có yêu, có nhớ
Anh tìm thấy tình yêu, như con người lần đầu tìm ra lửa
Nơi những giọt mưa là khởi thuỷ của đại dương

Có phải, mỗi ngọn núi mờ sương
Mỗi cánh rừng chợt mưa, chợt nắng
Mỗi con suối rì rầm năm tháng
Đến một lối mòn cũng nhắc về em

Hùng vĩ núi non, xanh thẳm đại ngàn
Anh yêu em. Mùa ban trắng xoá
Bên sông bồi hồi gạo đỏ
Ai giắt lên cao một mảnh trăng rừng

Khi em đi, chim hót tiễn sau lưng
Cho anh nghe mải mê không dứt
Bắt gặp em trong mỗi giờ lên lớp
Chút thơ ngây của một thuở học trò...

Anh gặp em bên thượng nguồn mùa mưa
Bỗng thân thuộc từng nương dâu bãi mía
Vùng cánh kiến những thảm rừng lặng lẽ
Tia nắng rơi cũng ngỡ mắt em cười

Ngẩn ngơ, anh khẽ gọi: Rừng ơi!
Rừng chuyển động những hồi âm vang vọng
Sông mùa mưa ầm ào cuồn cuộn
Chính tại nơi này anh đã gặp em...
anhngoc2020
  • Bài viết: 8
  • Gia nhập: 15-02-2020
VIẾT TRÊN THƯỢNG NGUỒN SÔNG MÃ

Có gì xui anh nhớ về em
Bên dòng sông trăng phủ đầy lối hẹp
Phía dưới kia sông gầm gào chảy xiết
Bóng núi, bóng cây - sáng tối trầm ngâm

Dòng sông này anh đến tận thượng nguồn
Nơi bắt đầu bên bồi, bên lở
Anh nhìn sông băng về biển cả
Bỗng mến thương bao con suối cần cù

Anh viết tên em trên bãi cát mùa mưa
Sóng trào lên, dòng tên em nhoà nét
Anh nhẫn nại - nước xoá rồi, lại viết
Và tên em theo sóng nối hai bờ

Những con suối hồn hậu, vô tư
Sau bao chặng rừng sâu, núi thẳm
Sông dừng lại, mở lòng trìu mến
Rồi lại miên man cuộn lũ, vượt ghềnh
Anh tìm em trong khúc hát trong xanh
Về rừng miền Tây, núi Mường Hung, dòng sông Mã
Anh đã tới những miền xa đất lạ
Sao thân quen như gặp lại mối tình đầu

Những trưa chói chang, những lúc sương chiều
Hay những sớm khi chim rừng mở hội
Trên những nẻo đường quanh co ven sông ven suối
Có một người trai đang đi...

Có phải, em gìn giữ cho anh
Cái tình yêu nơi đầu sông mạch suối
Tiếng nước reo vui như lời nhắn gọi
Tiếng em hoà trong tiếng suối ngân nga

Anh đã đi dọc những bãi phù sa
Thấy bóng dáng của đồng bằng quen thuộc
Ai đem lên đây nhãn lồng, mía mật
Anh nói gì hơn trước màu xanh sinh sôi?

Có rừng nguyên sinh và có những vành nôi
Trên những lâm trường và nông trường mới mở
Những dấu voi đi, bạt ngàn tre nứa
Những nguồn điện năng vang động khắp rừng già

Em có theo anh suốt dòng Nậm Ma*
Tới những nơi còn hoang vu, khắc khổ
Hoài bão nung qua những ngày nắng lửa
Anh tới đây gặp ngọn nguồn tình yêu...
________________________
* Tên địa phương của sông Mã
anhngoc2020
  • Bài viết: 8
  • Gia nhập: 15-02-2020
NỖI NHỚ CHIỀU THẢO NGUYÊN

Mình anh đi trong chiều thảo nguyên
Đồi úp mâm xôi, trập trùng xa vắng
Mây rơi hết cho chiều dần tắt nắng
Núi xẫm lại. Thảo nguyên chợt mơ màng

Những lô cỏ tiếp nhau như nỗi nhớ miên man
Và xao xuyến như những hàng cọc trắng
Anh thả hồn trong bạt ngàn yên lặng
Nhà nào kia đơn độc đã lên đèn

Nỗi nhớ lạ lùng, nỗi nhớ thảo nguyên
Vạt nắng thung mơ chập chờn kỷ niệm
Có phải nơi này em chợt đến
Cho anh yêu mỗi sắc cỏ, hương đồng

Giữa thảm cỏ, mặt gương hồ xanh trong
Kịp soi thấu ngôi sao chiều chờ đợi
Em ở đâu, sao em không nói
Để cao nguyên những ngọn gió rì rầm

Anh yêu thảo nguyên mỗi lúc lặng thầm
Yêu cả lúc chói chang nắng gắt
Bởi em đến làm bóng cây râm mát
Làm vệt nắng chiều mang hơi ấm qua đêm

Anh ngồi trong chiều đợi em lúc mai lên
Làm sương sớm đọng trên đầu ngọn cỏ
Có một thoáng anh thầm tự nhủ:
Em có là em trong nỗi nhớ thảo nguyên ?


VÔ ĐỀ

Người ta bảo ông thầy của em đơn giản, nghèo nàn
Chỉ nhiều sách vở và những câu chuyện làm mọi người cười ra nước mắt
Có một bàn tay hay cầm bút viết
Mà chưa dám cầm tay em, dù chỉ một lần…

MƯA RỪNG

I
Phải khi anh nhớ về em
Những rừng cây lá rung lên xạc xào
Mưa qua thung lũng chìm sâu
Mưa bên kia núi
Núi đâu mất rồi
Mưa rơi trên những vạt đồi
Em hiện lên
Giữa bồi hồi chiều mưa

II
Ngớt rồi
Trời lại mưa thêm
Anh tỉnh dậy
Lúc nửa đêm bên rừng
Mưa qua. Mưa sẽ lại ngừng
Anh thương em
Có chi dừng được đâu
Mưa xong mưa lại cồn cào
Ngồi lên
Những muốn hôn vào rừng mưa…

III

Đêm Tây Bắc
Mưa giông
Nước đổ ào ào, sầm sập
Rừng cây bị chẻ ra tan tác.

Trong căn nhà mưa bão giờ này
Em có nằm yên giấc ?
Trong nhoáng nhoàng ánh chớp
Em có thấy hình dáng dữ tợn và xấu xí của anh

Ông thần núi
Phơi mình trong gió gầm mưa dội
Canh giữ riêng em
Yên giấc mộng lành
anhngoc2020
  • Bài viết: 8
  • Gia nhập: 15-02-2020
CƠN KHỦNG HOẢNG

Trời không mưa, sao trong anh dội mưa
Trời không bão, sao trong anh bão cuốn
Anh tìm ai và anh tìm chi
Đôi mắt kính mờ nhoà mệt mỏi
Anh cố giữ những nhịp thở đều đều
Từ trong lồng ngực xác xơ, cằn cỗi
Để rồi, cứ sau một ngày sống và mộng mơ
Gục mặt trong đau buồn và xa xót...
Bao nhiêu năm qua
Em đã bỏ anh vơ vơ một mình
Chàng trai đa sầu và nhát nhúa
Chỉ giàu có nỗi buồn và trăn trở
Anh đã đến lúc biết khóc bằng giọt nước mắt của chính anh
Vì thế nỗi bất hạnh mới tròn đầy, thấm thía
Em có phải chính là em
Hay mãi mãi chỉ là hình ảnh của nỗi ước mong
Anh mang theo suốt thời trai mơ mộng
Bạn anh bảo: Em còn ở đâu đó cuối trời
Chỉ mình anh hiểu: Em đã vụt bay về quá khứ...
Đôi lúc anh thầm kêu lên:
Tuổi trẻ nghèo nàn và cay cực ơi
Sao cứ đuổi theo ta như thú dữ cắn càn !
Anh hốt hoảng không phải vì tuổi trẻ đã trôi qua
trong bao nỗi kinh hoàng
Mà vì anh đã tồi tàn và nhỏ mọn đi
Trong bao lo tính vụn vặt của mưu sinh

Còn em đã tuột khỏi đời anh, để lại sự dịu dàng và trắng trong tựa như mộng ảo
Hiển hiện trong đời thường
Chỉ là những nghịch âm, những trò diễu cợt, những giây phút chán chường
Anh uống mãi những vại đắng vại cay
Và không còn tin rằng mình có thể quen với những gì dịu ngọt
Có lẽ nào em đã bay khỏi đời anh
Em - Vị thiên sứ có đôi cánh mỏng như ban mai, trong suốt như nước đầu nguồn
Anh sẽ chết mà không nhắm được mắt
Khi em đã xa vời như bông hoa cô đơn trên núi tuyết
Kẻ lữ hành mệt mỏi là anh gục ngã giữa lưng chừng
Không một lời an ủi, không một giọt lệ xót thương
Hấp hối sau bao nhiêu trớ trêu và nhục mạ
Danh dự - Nhân phẩm - Tình yêu chỉ còn là đài tưởng niệm của quá khứ
Cái thời người ta có thể rút gươm vì một chút lòng
tự trọng bị xúc phạm có còn đâu
Cũng không còn ai dám chết vì một niềm tin xác thực, một chân lý hiển nhiên bị đe doạ
Anh bị những “hiệp sỹ” của miếng cơm manh áo và những quyền lợi nhỏ bé bao vây
Bị dồn đến chân tường mà chưa biết cách tự thoát, cũng chưa biết chết bằng cách nào.
Chỉ còn nỗi tuyệt vọng về em là liều thuốc độc
Anh sẽ phải uống
Như đã từng uống bao vại đắng vại cay,
Uống đến trọn đời!

ĐÁNH MẤT TRỜI XANH

Cánh chim non anh bắt được trên tay
Dửng dưng hót những lời ca êm ái
Anh không nỡ làm chim đau hay sợ hãi
Thận trọng buông tay. Rồi cứ thế đứng nhìn

Như là anh đánh mất cả trời xanh
Để cánh chim bay giữa không trung cô quạnh
Chỉ mình anh thấm nỗi buồn giá lạnh
Chỉ mình anh thương xót cho chim thôi…

GIỮA RỪNG CÚC PHƯƠNG

Anh về Bích Động trời còn lạnh
Xuân - Hạ tranh nhau trận mưa dầm
Nhìn núi ngậm sương anh tự hỏi
Tình yêu đã có mấy ngàn năm ?

Em nhỏ nhắn càng thêm bé nhỏ
Bên cây chò nghìn tuổi đứng im lìm
Anh ước thành bóng cây che chở
Em -
Những gì còn lại anh đi tìm…


LỜI HẸN HÒ VỚI NÚI

Cặp mắt em nhìn tựa sương giăng đỉnh đèo
Mùa mưa chưa qua
Mai em về nơi ấy
Đường núi quanh co một thời trẻ dại
Cho đến tận giờ
Anh vẫn còn đi...

Thôi em
Khóc làm chi
Cho anh quặn nhớ cơn mưa rừng xối xả
Khúc suối lồng đau
Bến xe lam lũ
Khói nương thẫn thờ
Cành ban trắng cheo leo...

Tuổi trẻ anh đi qua những bản nghèo
Phố huyện buồn ngủ quên trong mây núi
Nơi có những cuộc chia li vồi vội
Giọt lệ nào hoá đá giữa hang sâu

Mai em về trường xưa mái lá bạc màu
Thăm căn phòng của người trai thao thức
Có thể
Em sẽ tìm lại được
Tiếng chim rừng
Ngơ ngác
Cả đời anh

Hạnh phúc chúng mình
Sương khói mong manh
Chỉ có thực
Lời hẹn hò với núi
Cành ban tím giữa phố phường lủi thủi
Mai em đi
Anh lại nhớ rừng xa...
Ai đang xem chủ đề này?
  •  Guest
Di chuyển  
  • Bạn không thể tạo chủ đề mới trong diễn đàn này.
  • Bạn không thể trả lời chủ đề trong diễn đàn này.
  • Bạn không thể xóa bài của bạn trong diễn đàn này.
  • Bạn không thể sửa bài của bạn trong diễn đàn này.
  • Bạn không thể tạo bình chọn trong diễn đàn này.
  • Bạn không thể bỏ phiếu bình chọn trong diễn đàn này.